Soạn văn Luyện nói : Tự sự kết hợp với nghị luận và miêu tả nội tâm
11/23/2023 3:52:10 PM
h2c.co. ...

Đề 1 :

Mở bài:

Chuyện đã xảy ra từ lâu nhưng mỗi lần nghĩ lại mình thấy bản thân rất xấu hổ. Muốn kể cho các bạn nghe để lòng nhẹ nhõm hơn.

Thân bài:

   - Giờ kiểm tra 15 phút môn Lịch Sử mình không làm được bài, nhìn sang thấy Lan đang chăm chú làm bài liền hỏi bạn. Lan không trả lời.

   - Mình loay hoay định giở vở xem bài thì cô giáo nhắc.

   - Bài kiểm tra đó mình không làm được bài nên điểm rất thấp, còn Lan được 9 điểm.

   - Mình lúc đó đã vô cùng ghét Lan và đi nói xấu về Lan rằng Lan mở vở chép bài.

   - Tin đồn đó đã đến tai cô, cô phê bình Lan.

   - Mãi về sau, Lan vẫn chưa biết vì sao lại xảy ra điều đó. Lan vẫn rất tốt, không hề nghi ngờ gì mình cả.

   - Lan quyết định chuyển trường. Khi chia tay mình đã nói ra sự thật nhưng Lan chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không có biểu hiện gì là tức giận. Mình nghĩ nhiều về điều đó, xấu hổ, ân hận.

Kết bài:

Khi nghĩ lại chuyện ấy, mình luôn thấy xấu hổ và giận chính mình.

Đề 2 :

Mở bài:

Buổi sinh hoạt lớp định kỳ. Giới thiệu nội dung buổi sinh hoạt lớp với chủ đề: Tình bạn.

Thân bài:

   - Lớp trưởng nêu ý kiến trao đổi: Thế nào là người bạn tốt? Ai là người bạn tốt nhất?

   - Nhiều ý kiến khác nhau tạo nên một cuộc tranh luận sôi nổi.

   - Ý kiến của mình: Nam là người bạn tốt, Nam luôn gần gũi với mọi người; giúp nhiều bạn thoát khỏi trò chơi điện tử bằng cách tổ chức những “trò chơi tiếng Anh”; “ Đi tìm lời giải hay nhất cho bài toán khó”; Suýt “tặng” cho Hùng một quả đấm chỉ vì Hùng trêu chọc một em học sinh lớp dưới; Kiên quyết không cho Tuấn nhìn bài khi làm kiểm tra nhưng lại đến tận nhà Tuấn hướng dẫn Tuấn cách giải bài tập.

Kết bài:

Khẳng định lại Nam là người bạn tốt.

Đề 3 :

   - Tôi vốn là con nhà hào phú, đến tuổi trưởng thành, tôi xin mẹ mang trăm lạng vàng hỏi Vũ Nương về làm vợ. Nàng là con nhà nghèo khó nhưng xinh đẹp thùy mị nết na nhất vùng.

   - Năm ấy có giặc Chiêm xâm lấn bờ cõi nên tôi bị xung vào đội quân của triều đình đi dẹp giặc trong khi vợ lại mang thai sắp đến kỳ sinh nở.

   - Tôi đi khoảng mươi ngày thì Vũ Nương sinh con đặt tên là Đản. Mẹ tôi già yếu, lại vì lo lắng thương nhớ tôi, sinh ra ốm đau. Vũ Nương thay tôi chăm sóc chu đáo nhưng bà vẫn không qua khỏi. Nàng lo ma chay chu đáo.

   - Năm sau giặc tan, trở về nhà không còn mẹ, lòng tôi đau xót vô cùng. Bế con ra thăm mộ mẹ thằng bé quấy khóc, tôi phải dỗ dành. Một tối, tôi nghe con nói có người đàn ông đêm nào cũng đến.

   - Cơn ghen bừng bừng, tôi tức tối mắng chửi mặc cho Vũ Nương hết lời thanh minh.

   - Vũ Nương gieo mình xuống bến Hoàng Giang tự tử. Dù giận nàng, tôi vẫn tìm cách cứu thây nàng nhưng tìm khắp nơi không thấy.

   - Đên ấy, Đản chỉ vào cái bóng trên vách và bảo đó là bố nó. Tôi mới đau xót thấu hiểu nỗi oan của vợ, điều này làm tôi ân hận vô cùng.